[14:53 - 10/01/25]
Tải BM: LockDy18.jar
Quảng cáo
[Truyện Tình Cảm] Hồng Tảo
Admin [On] Đẳng cấp WapMaster Việt |
. –Hồng Tảo cười nói.
- Đừng đừng đừng… mười ngón tay ngươi sơn đẹp thế kia, cũng sơn hết màu rồi, sao có thể làm việc nặng nữa? Vứt cho đám nam nhân đi làm. Ngươi đó, ngồi nghỉ ngơi thỉnh thoảng nói chuyện chỉ huy họ hai câu là được! –Tất cả những đại thẩm đại tỷ kiên trì giữ ý kiến phản đối, đổi lấy là kháng nghị của đám thanh niên nhưng không ai để ý tới họ.
Hồng Tảo cúi đầu, nhìn mười ngón tay màu hồng nhạt.
Nước thuốc thần kỳ, làm trơn nhẵn đôi tay nàng vừa mềm vừa dẻo, không giống đôi tay lao động cần cù.
Sợi tóc rủ ở trước ngực vừa suôn vừa bóng, tỏa ra mùi hương của hoa, ngay cả nàng đều ngửi thấy mùi hương hoa cỏ trên người mình.
Hết thảy những điều tốt đẹp chỉ vì phút ngắn ngủi như hoa quỳnh.
Vì chuẩn bị cho lễ rước dâu.
Nàng không hề rớt giọt nước mắt nào.
Không giống Bình An tỷ tỷ, vừa nấu mỳ vừa nhỏ giọng khóc, khi bưng mỳ ra đôi mắt đỏ au. Cũng không giống Lâm đại thẩm, ngày hôm qua trước khi vào nhà còn khóc thút thít ngoài con đường mòn, từng cơn từng cơn truyền vào trong tai Hồng Tảo.
Nàng không khóc nổi, dẫu biết được vận mệnh mình sắp đối mặt nhưng nước mắt vẫn cạn khô.
Có lẽ, chưa đến lúc sợ hãi chăng?
Khi nàng ngồi lên kiệu hoa, ném vào sông Duyện lạnh lẽo, nàng sẽ sợ rồi bật khóc cũng chưa biết chừng.
Cười cho sự suy nghĩ nhiều của mình, biết rõ mình hoàn toàn…
Nàng khẽ lắc đầu, không suy nghĩ lung tung nữa, lẳng lặng ăn những món ngon trong bát.
Những mùi vị này làm thế nào cũng không ghi tạc vào được…
- Thật biết chạy…
Long Tứ, không, là Bồ Lao, đứng lặng im trên mỏm đá trong sông Duyện đang chảy xiết, lưng ưỡn thẳng, mặc cho nước sông cuồn cuộn tung tóe vào quần áo.
Hai tay vuốt thẳng mái tóc rối, là động tác bản năng lúc tức giận của hắn.
- Gì mà Hà lão gia sông Duyện, chẳng phải là một con Hà Giao sao!? Dám giả mạo Bạch Long, ở bên ngoài huênh hoang lừa bịp, học nhân loại cưới vợ. –Hắn nhỏ giọng nói.
Bồ Lao bóp gáy, xoay xoay cổ, đầu ngoắc ngoắc, nỗi uất ức khi để mất dấu Hà Giao toàn bộ trút lên đầu.
- Vốn dĩ muốn đánh nó không còn mạng đi cưới vợ, rồi sau đó quả táo đỏ nhỏ kia chính là của ta, kết quả tính sai tốc độ chạy trốn của nó, không thể chờ nó… -Chậc, quá coi thường Hà Giao, không coi nó vào đâu cả, sơ ý gây họa rồi.
"Chỉ cần Hà lão gia tha cho ta, ta chính là của ngươi". Vì câu nói này, hắn liền liều mạng."
Chỉ cần Hà lão gia tha cho ta, ta chính là của ngươi". Nàng lẩm bẩm nói ra, thanh âm của nàng, vẻ mặt của nàng, còn có ánh mắt nàng nhìn ngó hắn, hắn khắc sâu vào trí nhớ. Hắn tưởng rằng, lúc đó nàng chuẩn bị khóc rồi cơ. Nhưng không, đôi mắt nàng ngập nước lại chẳng phải nước mắt, đơn thuần chỉ là phản xạ của đôi mắt sáng.
May mà nàng không khóc, hắn ghét nhất cũng không giỏi ứng phó nhất chính là sinh vật nhỏ yếu rơi lệ, đực cái đều thế. Nào là im lặng rơi lệ trước, nào là khóc như mưa, nào là cầm tay nhìn nước mắt, im lặng nuốt vào trong tim… Cái lũ chỉ biết dùng nước mắt dọa người hắn rất khinh thường, hắn không có kiên nhẫn dỗ ai đừng khóc. Bất kể là đực hay cái, kẻ có năng lực tự bảo về mình hắn mới coi trọng.
- … Cái loài bé nhỏ kia, chạm cái là vỡ, làm người ta không biết nên đối xử thế nào… -Nhớ tới cô gái tên Hồng Tảo, hắn không khỏi thì thào lẩm bẩm. Yếu đuối như vậy, mềm nhũn như vậy, cổ tay, cổ và eo vô cùng mảnh mai, ngay cả sức đánh người cũng khiến hắn xì mũi khinh thường.
Loài động vật nhỏ này đáng sợ nhất chính là sợ bóp nát nàng, sợ quát điếc nàng, sợ nàng không chịu nổi một đòn.
- Nữ nhân, vẫn là giống bộ tộc cá voi, da thô thịt dày, cường tráng uy vũ thì tốt nhất.
- Đừng đừng đừng… mười ngón tay ngươi sơn đẹp thế kia, cũng sơn hết màu rồi, sao có thể làm việc nặng nữa? Vứt cho đám nam nhân đi làm. Ngươi đó, ngồi nghỉ ngơi thỉnh thoảng nói chuyện chỉ huy họ hai câu là được! –Tất cả những đại thẩm đại tỷ kiên trì giữ ý kiến phản đối, đổi lấy là kháng nghị của đám thanh niên nhưng không ai để ý tới họ.
Hồng Tảo cúi đầu, nhìn mười ngón tay màu hồng nhạt.
Nước thuốc thần kỳ, làm trơn nhẵn đôi tay nàng vừa mềm vừa dẻo, không giống đôi tay lao động cần cù.
Sợi tóc rủ ở trước ngực vừa suôn vừa bóng, tỏa ra mùi hương của hoa, ngay cả nàng đều ngửi thấy mùi hương hoa cỏ trên người mình.
Hết thảy những điều tốt đẹp chỉ vì phút ngắn ngủi như hoa quỳnh.
Vì chuẩn bị cho lễ rước dâu.
Nàng không hề rớt giọt nước mắt nào.
Không giống Bình An tỷ tỷ, vừa nấu mỳ vừa nhỏ giọng khóc, khi bưng mỳ ra đôi mắt đỏ au. Cũng không giống Lâm đại thẩm, ngày hôm qua trước khi vào nhà còn khóc thút thít ngoài con đường mòn, từng cơn từng cơn truyền vào trong tai Hồng Tảo.
Nàng không khóc nổi, dẫu biết được vận mệnh mình sắp đối mặt nhưng nước mắt vẫn cạn khô.
Có lẽ, chưa đến lúc sợ hãi chăng?
Khi nàng ngồi lên kiệu hoa, ném vào sông Duyện lạnh lẽo, nàng sẽ sợ rồi bật khóc cũng chưa biết chừng.
Cười cho sự suy nghĩ nhiều của mình, biết rõ mình hoàn toàn…
Nàng khẽ lắc đầu, không suy nghĩ lung tung nữa, lẳng lặng ăn những món ngon trong bát.
Những mùi vị này làm thế nào cũng không ghi tạc vào được…
- Thật biết chạy…
Long Tứ, không, là Bồ Lao, đứng lặng im trên mỏm đá trong sông Duyện đang chảy xiết, lưng ưỡn thẳng, mặc cho nước sông cuồn cuộn tung tóe vào quần áo.
Hai tay vuốt thẳng mái tóc rối, là động tác bản năng lúc tức giận của hắn.
- Gì mà Hà lão gia sông Duyện, chẳng phải là một con Hà Giao sao!? Dám giả mạo Bạch Long, ở bên ngoài huênh hoang lừa bịp, học nhân loại cưới vợ. –Hắn nhỏ giọng nói.
Bồ Lao bóp gáy, xoay xoay cổ, đầu ngoắc ngoắc, nỗi uất ức khi để mất dấu Hà Giao toàn bộ trút lên đầu.
- Vốn dĩ muốn đánh nó không còn mạng đi cưới vợ, rồi sau đó quả táo đỏ nhỏ kia chính là của ta, kết quả tính sai tốc độ chạy trốn của nó, không thể chờ nó… -Chậc, quá coi thường Hà Giao, không coi nó vào đâu cả, sơ ý gây họa rồi.
"Chỉ cần Hà lão gia tha cho ta, ta chính là của ngươi". Vì câu nói này, hắn liền liều mạng."
Chỉ cần Hà lão gia tha cho ta, ta chính là của ngươi". Nàng lẩm bẩm nói ra, thanh âm của nàng, vẻ mặt của nàng, còn có ánh mắt nàng nhìn ngó hắn, hắn khắc sâu vào trí nhớ. Hắn tưởng rằng, lúc đó nàng chuẩn bị khóc rồi cơ. Nhưng không, đôi mắt nàng ngập nước lại chẳng phải nước mắt, đơn thuần chỉ là phản xạ của đôi mắt sáng.
May mà nàng không khóc, hắn ghét nhất cũng không giỏi ứng phó nhất chính là sinh vật nhỏ yếu rơi lệ, đực cái đều thế. Nào là im lặng rơi lệ trước, nào là khóc như mưa, nào là cầm tay nhìn nước mắt, im lặng nuốt vào trong tim… Cái lũ chỉ biết dùng nước mắt dọa người hắn rất khinh thường, hắn không có kiên nhẫn dỗ ai đừng khóc. Bất kể là đực hay cái, kẻ có năng lực tự bảo về mình hắn mới coi trọng.
- … Cái loài bé nhỏ kia, chạm cái là vỡ, làm người ta không biết nên đối xử thế nào… -Nhớ tới cô gái tên Hồng Tảo, hắn không khỏi thì thào lẩm bẩm. Yếu đuối như vậy, mềm nhũn như vậy, cổ tay, cổ và eo vô cùng mảnh mai, ngay cả sức đánh người cũng khiến hắn xì mũi khinh thường.
Loài động vật nhỏ này đáng sợ nhất chính là sợ bóp nát nàng, sợ quát điếc nàng, sợ nàng không chịu nổi một đòn.
- Nữ nhân, vẫn là giống bộ tộc cá voi, da thô thịt dày, cường tráng uy vũ thì tốt nhất.
Cùng Chuyên Mục:
» Đơn Giản Là Yêu
• 2012-12-07 / 03:43:45
» [Truyện Tình Cảm] Hồng Tảo
• 2012-11-30 / 08:02:25
Text Link
Hỗ Trơ ̣- Liên Hệ
Support: 01887821366
Email: NhockRyderVn@Gmail.Com
Email: NhockRyderVn@Gmail.Com
Thống kê: 0.0001
Ads: