[06:51 - 10/01/25]
Tải BM: LockDy18.jar
Quảng cáo
[Truyện Tình Cảm] Hồng Tảo
Admin [On] Đẳng cấp WapMaster Việt |
c hậu.
- Con sông nhỏ này có thể có vị Thần lớn cỡ nào chứ? … Lớn thật sự chỉ đều ở bên trên, chẳng buồn xuống dưới đâu. –Đôi mắt hắn hơi nheo lại, mang theo vẻ lười nhác bất kính, liếc nhìn bầu trời trên cao.
Sét vang lên ầm ầm, giống như quát trả hắn: thái độ hãy tôn trọng chút.
Ánh mắt lần nữa quay về hai bờ sông Xuyên, cả trấn bận rộn như vậy hắn tìm ai để hỏi đây?
Không một ai thèm để ý tới hắn.
- Chọn nhầm trấn rồi… Nên tìm một tiểu thành để lên bờ. Tiểu Cửu từng nhắc qua, trấn đó cũng không kém…
Bồ Lao giơ tay, gãi đầu gãi tóc, lầm bầm.
Tóc hắn như con người, mái tóc đen ngang vai, hơi thẳng, hơi rối, không buộc, không bện, vẻn vẹn chỉ hất về đằng sau đầu, mặc cho nó tung bay trong gió.
Khuôn mặt được tôn lên dưới mái tóc không tính là anh tuấn tinh tế.
Mi quá dày, mắt quá sắc, mũi quá thẳng, khuôn mặt đường nét rõ ràng, thô thiển như đao gọt, đó là một khuôn mặt có thể dễ dàng dọa trẻ con khóc, lúc này bởi ảo não lộ vẻ ngỡ ngàng lạc lối.
Tuy rằng ngỡ ngàng lạc lối nhưng cũng không hòa tan nổi vẻ thô lỗ trời sinh.
Hình thể cường tráng, cao to bắt mắt, đứng ở trên đường hệt như hạc giữa bầy gà.
Nếu không phải người dân trong trấn bận quỳ bái Duyện Xuyên, bỏ quên sự tồn tại của hắn, bằng không nam nhân như hắn rất khó không hấp dẫn ánh mắt mọi người.
- Huynh đệ đều nói ta gặp vận tốt, rút được vị thuốc dễ nhất, chậc, nào có dễ chứ?! –Hắn tay chân luống cuống, bèn vuốt ngược mái tóc đen trên đầu, vò vò gãi gãi, làm trên đầu rối tung, rất có phong cách của nhân sĩ giang hồ.
Hắn không phải người giang hồ, giang và hồ đều quá nhỏ bé với hắn.
Hắn đến từ nơi còn rộng lớn mênh mông hơn.
Biển cả.
Ngạo khí và thú tức trên người hắn, nhân loại vĩnh viễn không bắt chước được.
Đường đường Tứ Long Tử của Long Hài Thành, há phải nhân loại tầm thường có thể sánh bằng?
Hắn là Long Tử, thần thú Long Tử.
Đạp bước Nhân giới để tìm một vị thuốc.
- Cái thứ nhỏ nhỏ đỏ đỏ tròn tròn tên gọi táo đỏ… rốt cuộc là thứ quái gì? Tiểu Cửu nói, tùy tiện tìm một người hỏi, thằng nhóc sáu tuổi cũng biết. –Tứ long tử Bồ Lao tiếp tục lầm bầm.
Long Hài Thành không sản xuất táo đỏ, không thể trách hắn kiến thức hạn hẹp, hắn hoàn toàn mù tịt với thứ này.
Tốt nhất tùy tiện hỏi một người qua đường đều có thể hỏi được, hắn không tin đơn giản như vậy. Được, hắn thử! Nếu thử không xong, trở về tìm Tiểu Cửu đánh đòn!
- Ở đâu tìm được táo đỏ?!
Hắn cao giọng lớn tiếng hỏi.
- Xin Hà lão gia bớt giận…
- Chúng tôi có chỗ nào không làm tốt, không làm đúng, xin ngài hiển hiện thần tích để chúng tôi biết, chúng tôi sẽ sửa đổi…
- Hà lão gia bớt giận… Đừng đánh chìm vườn nhà chúng tôi…
Đưa mắt nhìn, hai bên bờ sông nhà này nhà kia, mấy trăm người ở đó, ai cũng không buồn ngẩng đầu liếc hắn lấy một cái, toàn bộ dập đầu cầu xin với sông Duyện Xuyên đục ngầu.
Nước sông Xuyên cuộn trào, thanh thế dữ dội, vang lên ầm ầm, vùi lấp hết những câu hỏi về nó.
- Hứ. –Bồ Lao trợn mắt, chuẩn bị quay đầu rời đi.
Một thanh âm non nớt mơ hồ không rõ từ lỗ chó bên bức tưởng nhỏ đằng sau hắn vang lên.
Tiếp đó, một chiếc đầu nhỏ nhô ra ngoài.
Một đứa bé chừng năm sáu tuổi, nước mũi dính đầy mũi, cái miệng hở vài chiếc răng, nhếch miệng cười.
- Đường số 7, rẽ trái, chỗ rẽ thứ hai… đi thẳng rồi lại đi thẳng…
- Ngươi… đang nói với ta? –Bồ Lao tự chỉ vào mũi mình, thằng bé dùng sức gật đầu, hắn ngồi xuống, mặt đối mặt với thằng bé.
Thật đáng buồn, con trấn lớn nh
- Con sông nhỏ này có thể có vị Thần lớn cỡ nào chứ? … Lớn thật sự chỉ đều ở bên trên, chẳng buồn xuống dưới đâu. –Đôi mắt hắn hơi nheo lại, mang theo vẻ lười nhác bất kính, liếc nhìn bầu trời trên cao.
Sét vang lên ầm ầm, giống như quát trả hắn: thái độ hãy tôn trọng chút.
Ánh mắt lần nữa quay về hai bờ sông Xuyên, cả trấn bận rộn như vậy hắn tìm ai để hỏi đây?
Không một ai thèm để ý tới hắn.
- Chọn nhầm trấn rồi… Nên tìm một tiểu thành để lên bờ. Tiểu Cửu từng nhắc qua, trấn đó cũng không kém…
Bồ Lao giơ tay, gãi đầu gãi tóc, lầm bầm.
Tóc hắn như con người, mái tóc đen ngang vai, hơi thẳng, hơi rối, không buộc, không bện, vẻn vẹn chỉ hất về đằng sau đầu, mặc cho nó tung bay trong gió.
Khuôn mặt được tôn lên dưới mái tóc không tính là anh tuấn tinh tế.
Mi quá dày, mắt quá sắc, mũi quá thẳng, khuôn mặt đường nét rõ ràng, thô thiển như đao gọt, đó là một khuôn mặt có thể dễ dàng dọa trẻ con khóc, lúc này bởi ảo não lộ vẻ ngỡ ngàng lạc lối.
Tuy rằng ngỡ ngàng lạc lối nhưng cũng không hòa tan nổi vẻ thô lỗ trời sinh.
Hình thể cường tráng, cao to bắt mắt, đứng ở trên đường hệt như hạc giữa bầy gà.
Nếu không phải người dân trong trấn bận quỳ bái Duyện Xuyên, bỏ quên sự tồn tại của hắn, bằng không nam nhân như hắn rất khó không hấp dẫn ánh mắt mọi người.
- Huynh đệ đều nói ta gặp vận tốt, rút được vị thuốc dễ nhất, chậc, nào có dễ chứ?! –Hắn tay chân luống cuống, bèn vuốt ngược mái tóc đen trên đầu, vò vò gãi gãi, làm trên đầu rối tung, rất có phong cách của nhân sĩ giang hồ.
Hắn không phải người giang hồ, giang và hồ đều quá nhỏ bé với hắn.
Hắn đến từ nơi còn rộng lớn mênh mông hơn.
Biển cả.
Ngạo khí và thú tức trên người hắn, nhân loại vĩnh viễn không bắt chước được.
Đường đường Tứ Long Tử của Long Hài Thành, há phải nhân loại tầm thường có thể sánh bằng?
Hắn là Long Tử, thần thú Long Tử.
Đạp bước Nhân giới để tìm một vị thuốc.
- Cái thứ nhỏ nhỏ đỏ đỏ tròn tròn tên gọi táo đỏ… rốt cuộc là thứ quái gì? Tiểu Cửu nói, tùy tiện tìm một người hỏi, thằng nhóc sáu tuổi cũng biết. –Tứ long tử Bồ Lao tiếp tục lầm bầm.
Long Hài Thành không sản xuất táo đỏ, không thể trách hắn kiến thức hạn hẹp, hắn hoàn toàn mù tịt với thứ này.
Tốt nhất tùy tiện hỏi một người qua đường đều có thể hỏi được, hắn không tin đơn giản như vậy. Được, hắn thử! Nếu thử không xong, trở về tìm Tiểu Cửu đánh đòn!
- Ở đâu tìm được táo đỏ?!
Hắn cao giọng lớn tiếng hỏi.
- Xin Hà lão gia bớt giận…
- Chúng tôi có chỗ nào không làm tốt, không làm đúng, xin ngài hiển hiện thần tích để chúng tôi biết, chúng tôi sẽ sửa đổi…
- Hà lão gia bớt giận… Đừng đánh chìm vườn nhà chúng tôi…
Đưa mắt nhìn, hai bên bờ sông nhà này nhà kia, mấy trăm người ở đó, ai cũng không buồn ngẩng đầu liếc hắn lấy một cái, toàn bộ dập đầu cầu xin với sông Duyện Xuyên đục ngầu.
Nước sông Xuyên cuộn trào, thanh thế dữ dội, vang lên ầm ầm, vùi lấp hết những câu hỏi về nó.
- Hứ. –Bồ Lao trợn mắt, chuẩn bị quay đầu rời đi.
Một thanh âm non nớt mơ hồ không rõ từ lỗ chó bên bức tưởng nhỏ đằng sau hắn vang lên.
Tiếp đó, một chiếc đầu nhỏ nhô ra ngoài.
Một đứa bé chừng năm sáu tuổi, nước mũi dính đầy mũi, cái miệng hở vài chiếc răng, nhếch miệng cười.
- Đường số 7, rẽ trái, chỗ rẽ thứ hai… đi thẳng rồi lại đi thẳng…
- Ngươi… đang nói với ta? –Bồ Lao tự chỉ vào mũi mình, thằng bé dùng sức gật đầu, hắn ngồi xuống, mặt đối mặt với thằng bé.
Thật đáng buồn, con trấn lớn nh
Cùng Chuyên Mục:
» Đơn Giản Là Yêu
• 2012-12-07 / 03:43:45
» [Truyện Tình Cảm] Hồng Tảo
• 2012-11-30 / 08:02:25
Text Link
Hỗ Trơ ̣- Liên Hệ
Support: 01887821366
Email: NhockRyderVn@Gmail.Com
Email: NhockRyderVn@Gmail.Com
Thống kê: 0.0001
Ads: