[08:17 - 10/01/25]
Tải BM: LockDy18.jar
Quảng cáo
Truyện ngắn: Sát nhân
Admin [On] Đẳng cấp WapMaster Việt |
u ngươi chiến thắng ta sẽ không bao giờ truy bắt ngươi nữa. Nơi đây là một ngôi chùa bỏ hoang, hai ngươi cứ việc chém giết nhau, ta sẽ đợi ở ngoài, không mảy may can thiệp. Thế nào, điều kiện của trò chơi này hấp dẫn chứ? “
“Lời ngươi nói là thật chứ ? “ – Đường Mị tỏ vẻ nghi ngờ
Bạch Đình Phong xoa cằm
“Một lời của ta nặng tựa Thái Sơn. Cả hai ngươi đều là kẻ đã không còn sự lựa chọn nữa. Còn muốn bỏ trốn, cứ việc, nếu ngươi nghĩ rằng thân pháp của mình đủ nhanh “
Nói rồi, Bạch Đình Phong thi triển thân pháp, chỉ một bước nhảy đã phóng ra ngoài.
Hứa Minh rùng mình, thầm nghĩ
“Không ngờ Bạch thần bổ lại là một kẻ biến thái như vậy ...”
Trong lúc hắn còn nghĩ ngợi, bàn tay của Đường Mị đã nắm lấy cán dao.
...................................
Đến khi bên trong không còn tiếng động nào cả, Bạch Đình Phong mới bước vào, nhìn quanh rồi tỏ vẻ ngạc nhiên
“Thư sinh, ta không nghĩ là ngươi lại có thể giết nổi ả đó”
Hứa Minh trên người ngang dọc ba bốn vết chém, máu chảy ròng ròng, thở dốc
“Tiểu nhân chỉ là gặp may mà thôi ... Tưởng như chết đến nơi, không ngờ ả sát thủ đó lại hấp tấp dẫm phải một trong những mũi ám khí của ả đang cắm dưới đất ... Mê dược trong mũi ám khí đó phát tác cực nhanh, chỉ nháy mắt ả đã mềm nhũn người, tiểu nhân đoạt dao của ả rồi ...”
Bạch Đình Phong bước đến gần Đường Mị đang nằm dưới đất, xem xét một lúc rồi gật gù
“Ả đã chết. Phải dùng đến mười mấy nhát dao để giết một người, xem ra, ngươi quả thật là một con mọt sách ngu xuẩn. Nếu như ngươi gây án giết người, có khi quan nghiệm thi lại lầm tưởng hung thủ là một phụ nữ. “
Hứa Minh thở gấp, nói với vẻ khẩn trương
“Xin thần bổ giúp tiểu nhân ... Xin đưa tiểu nhân đến đại phu ...”
Bạch Đình Phong nói, giọng lạnh băng
“Ta không có nói là sẽ giúp ngươi điều này ”
Hứa Minh vẫn cố van nài
“Tiểu nhân van xin ngài ... Hãy cứu tiểu nhân ... Tiểu nhân sẽ hậu tạ ngài một vạn lượng ...”
Bạch Đình Phong nhổ một bãi nước bọt, tỏ vẻ khinh bỉ
“Ngươi nghĩ ta là loại người đó sao ? Nhầm to rồi. “
“Mọi người đều biết ta là một cô nhi, thế nhưng ngươi có biết vì sao ta lại trở thành cô nhi không? Năm mười tuổi, chính tay ta đã giết con trai độc nhất của Bành Thiết Tâm – trại chủ Kim Đao Trại. Nhà ta nằm trong vùng kiểm soát của Kim Đao Trại, thằng khốn họ Bành đó thường lấy việc đánh đập ta làm vui. Ta đã bỏ cả đêm đào một hố sâu, cắm cọc tre nhọn dưới đáy hố, rồi hôm sau chọc cho nó đuổi theo ta, rồi rơi vào bẫy. Nhìn cảnh nó khắp người bị cọc tre đâm xuyên, chết dần vì mất máu trong hố, ta cảm thấy phấn khích lạ thường, đến nỗi sau đó bị bắt, bị đánh đập cũng chẳng thấy đau, chúng đem cha mẹ ta ra giết trước mắt ta, ta cũng không cảm thấy gì. Rồi Lý Huyền đến, dẫn quan binh dẹp loạn Kim Đao Trại, cứu được ta. Ngươi có biết ông ấy huấn luyện ta như thế nào không ? Lý Huyền thường bắt ta quyết đấu sinh tử với những tử tù ở Thiên Lao, dạy ta cách truy đuổi, bắt người và giết người. Dần dần ta nhận thức rằng điều duy nhất khiến ta cảm thấy hưng phấn chính là sát nhân, hay chính xác hơn là quan sát con mồi của mình chết dần chết mòn trong đau đớn và tuyệt vọng. Ta không cần tiền bạc, thứ duy nhất ta muốn chính là sự hưng phấn đó. Nó thật sự rất tuyệt vời ...”
Đôi mắt của Hứa Minh đã trở nên vô hồn, hắn cũng không còn thở nữa
Bạch Đình Phong tỏ vẻ nuối tiếc
“Chết rồi à ? Sớm thế ... Thư sinh vô dụng ...”
Gã bổ đầu quay lưng, quày quả bỏ đi
“Hôm nay ta chơi đủ rồi. Trò chơi kết thúc ! “
Đi được hơn chục trượng, Bạch Đình Phong cảm thấy có thứ gì đó không ổn, đôi chân dường như hóa đá, không nghe the
“Lời ngươi nói là thật chứ ? “ – Đường Mị tỏ vẻ nghi ngờ
Bạch Đình Phong xoa cằm
“Một lời của ta nặng tựa Thái Sơn. Cả hai ngươi đều là kẻ đã không còn sự lựa chọn nữa. Còn muốn bỏ trốn, cứ việc, nếu ngươi nghĩ rằng thân pháp của mình đủ nhanh “
Nói rồi, Bạch Đình Phong thi triển thân pháp, chỉ một bước nhảy đã phóng ra ngoài.
Hứa Minh rùng mình, thầm nghĩ
“Không ngờ Bạch thần bổ lại là một kẻ biến thái như vậy ...”
Trong lúc hắn còn nghĩ ngợi, bàn tay của Đường Mị đã nắm lấy cán dao.
...................................
Đến khi bên trong không còn tiếng động nào cả, Bạch Đình Phong mới bước vào, nhìn quanh rồi tỏ vẻ ngạc nhiên
“Thư sinh, ta không nghĩ là ngươi lại có thể giết nổi ả đó”
Hứa Minh trên người ngang dọc ba bốn vết chém, máu chảy ròng ròng, thở dốc
“Tiểu nhân chỉ là gặp may mà thôi ... Tưởng như chết đến nơi, không ngờ ả sát thủ đó lại hấp tấp dẫm phải một trong những mũi ám khí của ả đang cắm dưới đất ... Mê dược trong mũi ám khí đó phát tác cực nhanh, chỉ nháy mắt ả đã mềm nhũn người, tiểu nhân đoạt dao của ả rồi ...”
Bạch Đình Phong bước đến gần Đường Mị đang nằm dưới đất, xem xét một lúc rồi gật gù
“Ả đã chết. Phải dùng đến mười mấy nhát dao để giết một người, xem ra, ngươi quả thật là một con mọt sách ngu xuẩn. Nếu như ngươi gây án giết người, có khi quan nghiệm thi lại lầm tưởng hung thủ là một phụ nữ. “
Hứa Minh thở gấp, nói với vẻ khẩn trương
“Xin thần bổ giúp tiểu nhân ... Xin đưa tiểu nhân đến đại phu ...”
Bạch Đình Phong nói, giọng lạnh băng
“Ta không có nói là sẽ giúp ngươi điều này ”
Hứa Minh vẫn cố van nài
“Tiểu nhân van xin ngài ... Hãy cứu tiểu nhân ... Tiểu nhân sẽ hậu tạ ngài một vạn lượng ...”
Bạch Đình Phong nhổ một bãi nước bọt, tỏ vẻ khinh bỉ
“Ngươi nghĩ ta là loại người đó sao ? Nhầm to rồi. “
“Mọi người đều biết ta là một cô nhi, thế nhưng ngươi có biết vì sao ta lại trở thành cô nhi không? Năm mười tuổi, chính tay ta đã giết con trai độc nhất của Bành Thiết Tâm – trại chủ Kim Đao Trại. Nhà ta nằm trong vùng kiểm soát của Kim Đao Trại, thằng khốn họ Bành đó thường lấy việc đánh đập ta làm vui. Ta đã bỏ cả đêm đào một hố sâu, cắm cọc tre nhọn dưới đáy hố, rồi hôm sau chọc cho nó đuổi theo ta, rồi rơi vào bẫy. Nhìn cảnh nó khắp người bị cọc tre đâm xuyên, chết dần vì mất máu trong hố, ta cảm thấy phấn khích lạ thường, đến nỗi sau đó bị bắt, bị đánh đập cũng chẳng thấy đau, chúng đem cha mẹ ta ra giết trước mắt ta, ta cũng không cảm thấy gì. Rồi Lý Huyền đến, dẫn quan binh dẹp loạn Kim Đao Trại, cứu được ta. Ngươi có biết ông ấy huấn luyện ta như thế nào không ? Lý Huyền thường bắt ta quyết đấu sinh tử với những tử tù ở Thiên Lao, dạy ta cách truy đuổi, bắt người và giết người. Dần dần ta nhận thức rằng điều duy nhất khiến ta cảm thấy hưng phấn chính là sát nhân, hay chính xác hơn là quan sát con mồi của mình chết dần chết mòn trong đau đớn và tuyệt vọng. Ta không cần tiền bạc, thứ duy nhất ta muốn chính là sự hưng phấn đó. Nó thật sự rất tuyệt vời ...”
Đôi mắt của Hứa Minh đã trở nên vô hồn, hắn cũng không còn thở nữa
Bạch Đình Phong tỏ vẻ nuối tiếc
“Chết rồi à ? Sớm thế ... Thư sinh vô dụng ...”
Gã bổ đầu quay lưng, quày quả bỏ đi
“Hôm nay ta chơi đủ rồi. Trò chơi kết thúc ! “
Đi được hơn chục trượng, Bạch Đình Phong cảm thấy có thứ gì đó không ổn, đôi chân dường như hóa đá, không nghe the
Cùng Chuyên Mục:
» Những câu chuyện ý nghĩa, bài học cuộc sống - Vừa đọc vừa khóc
• 2012-12-23 / 04:10:38
» Hạnh phúc của những giọt nước mắt
• 2012-12-23 / 04:09:22
» Chuông gió từ thiên đường
• 2012-12-06 / 06:18:51
» Nhật ký của một bông hướng dương không hướng về phía mặt trời
• 2012-12-06 / 06:17:03
» Truyện ngắn: Sát nhân
• 2012-11-30 / 08:12:42
Text Link
Hỗ Trơ ̣- Liên Hệ
Support: 01887821366
Email: NhockRyderVn@Gmail.Com
Email: NhockRyderVn@Gmail.Com
Thống kê: 0.0001
Ads: